Sen súng hồ tôi

Mùa này hồ nước nhỏ nhà tôi bắt đầu nở những bông súng tím. Hơn bốn năm, cây súng lọ mọ lớn thầm, làm ma mới chen với đám sen ma cũ vốn có mặt từ đầu.
Bông súng nở ngày. Chiều khép ngủ giấc muộn chiều. Đêm lại thức giấc xòe phô hương sắc, im lặng, không biết với ai, cũng không biết đến giờ nào ngủ lại. Đến khi bông tàn, úa rũ trong hồ, những cánh hoa không rụng rơi khỏi đài hoa, mà nhàu xếp lại, tím chuyển dần nâu, chúi chìm trong mặt nước, như những nốt nhạc cuối cùng bài dạ khúc, tan loãng vào hư không.
Bông sen dậy cùng nắng sớm, mãn khai lúc trưa và khép cánh theo nắng nhạt chiều. Sen cũng không bền, sau hai ba ngày lộng lẫy, bắt đầu rã dần từng cánh. Lâu nay không biết điều này, không nghĩ sen mau tàn đến vậy, vì những hồ sen mình thấy, mãi đầy bông bát ngát cả mùa.
Những cánh sen tàn, còn nguyên sắc hồng má xuân thì, rụng rơi lơ lửng trên mặt nước, gợi buồn xốn xang, thấy như chứng kiến cái chết của người con gái trẻ.
Năm nay bông sen nở dày hơn như một nỗi mơ hồ mong mỏi tin may, vào cái lúc không còn muốn mong mỏi điều gì nữa.

Những gương sen sau khi rũ hết cánh tàn, lớn xanh dần khối ngọc. Những hạt sen nhú trong đài, mọng như vú thanh tân. Cọng sen trĩu sức nặng của gương, nghiêng xuống soi ngang mặt nước, tiếc nuối như người thiếu phụ mơ mùa nhan sắc.
Áp mặt ngửi một mùi sen. Nồng nàn hăng hắc. Sao giống mùi trà. Giống lắm. Không biết trà thơm hương sen hay sen ngát hương trà.
Một giọt sương lớn đọng trên lá sen, lóng lánh ánh nắng. Không biết nắng sáng ánh sương hay sương chói ánh nắng.
Đành thầm thì: Không biết!
Phạm Hùng Dũng
Nha Trang15/7/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét