23:36 9 thg 9 2012336 Lượt xem
“CÔ LÁI ĐÒ” NGÀY XƯA CÒN ĐÓ…Bởi "Cô lái đò tâm hồn": NGUYỄN THỊ KIM (Áo trắng KỸ THUẬT)
Sau hè 1973, lần đầu tôi nhìn thấy K ở cầu thang, kề hành lang phòng Giáo vụ. Chắc nàng lấy sổ điểm danh cho lớp, hoặc việc gì đó nên lai vãng đến chỗ “cấp trên”. Tôi thì bình thường, phải lên lớp học, chẳng dám ngó ghé gì ai…
Kim và một ông già Lệ Hoa...ngày xưa
Nàng thì ít nhìn ai, nhưng mắt nàng lắm khi cũng chớp chớp điều gì đó, hoặc vì nhìn mấy ông thầy bà cô, hoặc nhìn về cõi chân trời mà chỉ ai trong đó mới biết được. Thấy thế, tôi cũng muốn mình mau lớn nhanh...
Thủa đó, K là một trong những tà áo trắng mới, như ve sầu thoát xác qua mùa hè ráo nước, bay khỏi ngôi trường nào đó và nhớm chân qua tổ ấm nầy.
K trẻ khỏe đẹp và dạn dĩ trong xứ sở ruồi xanh, ung dung với ngôi trường thơ mộng, bên những bà chị đang âm thầm mơ hồ, lãng mạn, và quanh là những người trai vai nịt áo xanh, phơi trình tên mình trước ngực, ít náo hoạt nơi hiên trường, lớp học, thảm cỏ, những xưởng máy hoặc quán chè sau trường…
(Dường như các anh đang bị réo gọi tung bời, bởi một tương lai hiền lành, có mây trắng, sẽ thôi màu khói chiến tranh, hoặc cũng có thể các anh đang réo gọi bởi tình yêu cõi hư vô, hoặc đợi chờ cuối xóm ...)
Ngày đó, lớp C5 và C6 tung hoành khắp trường, tiếng rộn rã, nói hát cười, vang vang như quân lực trại giam vừa thoát lính…
Tôi không ngờ mấy ông U.S…và VNCH xây lên cái trường mô phạm, máy móc như vậy, mà đến hồi mấy cô mang về cuộc “cách mạng” đầy vô tư và rất tràn trề.
Những đàn bướm mới về, xôn xao như mình vừa nở, từng đám rải khắp trường, có cô cầm trái me chua kèm muối ớt, mang những sự kiện mà ruồi xanh chưa bao giờ thấy từ khi lập trường.
Các cô nàng vô tình, như gác chào khắp góc hành lang, làm xôn xao những trái tim sắt đá, xôn xao mùi ngũ vị hương dãy bếp xưởng, tôi thấy hàng dương khô cằn gió thổi cũng dường như cũng đã vươn mình…
Những tiếng nhạc và những vóc nõn tơ non cũng bày trò tập tễnh múa hát, âm vang những dãy lầu chưa bao giờ được vượng khí, nơi mà bình minh và hoàng hôn cũng thường im lìm ghé lại đi, về.
Tôi nghe dập dồn những tiếng tiên nữ, huyên thuyên những bài Cô Lái Đò, Cô Hàng Nước, Ngày Xưa Hoàng Thị, Thương Quá Việt Nam, Hoa Vẫn Nở Trên Đường Quê Hương v.v..
Tôi không quen tiếng cười "giòn vang" của đời con gái, nên cũng đành tu hành chữ nghĩa của cô, thầy…Nhưng tôi ngỡ ngại lúc nào đó, các đàn anh dãy xưởng cũng phải bỏ búa, các đàn chị cũng thả kim, tắt bếp vì những xáo trộn mây mưa từ Khúc Hát Mùa Hè của mấy cô. Nhưng may rằng mùa hè cũng chưa bay về những loài chim biển trong lòng mỗi người, nên nhịp bước tình người vẫn khoan thai và rất bao la.
Tôi cũng nghe rền vang, cất cao bài nhạc phản chiến Lớn Mãi Không Ngừng từ giọng uềnh oang Vũ Công Nam (T3). Dù còn nhỏ, nhưng anh vang danh vì hát nhạc phản chiến, nên nhiều người gọi là tên phản chiến…Nhưng không phải vì thế mà các loài bướm mới về phải khép lòng khiếp sợ. (!)
Tôi bỗng thấy mùa xuân đang chờ thật xa mà mùa hè cũng không hề khép cửa mà tuổi trẻ tôi cũng chưa hề biết cánh cửa ở chốn nào…
(…)
Đến hồi pháp thần đất trời biến hóa tôi thành ông già. Tôi trở về quê cha, quê mẹ, tôi vẫn thấy những loài chuồn kim nhỏ xíu, đang bay bay trên thửa đồng giông bão đã đi qua, bay khi ruộng vườn còn ứa nước sau cơn lũ, khi dãi đất mềm mọc lên nhiều hoa dại xứ sở quê nhà.
Trên mạng trời, tôi thấy K vẫn đẹp và lộng lẫy, da dẻ tươi son hơn. Có lẽ vì nàng quá yêu nhiều chân trời, quê nhà, khu vườn và những tình thâm đầy nước mắt của mình.
Nhưng những chim non của trường xưa vẫn… bay về trường xưa, những bướm đẹp quê nhà vẫn về …lại quê nhà… Nhưng chẳng ai tò mò chuyện ngày xưa, chẳng biết K “có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ *” hay không !?.
BD/ 11/9/2012
(*) thơ Đỗ Trung Quân
Video: Skyskysky thân tặng LỆ HOA
Video: Skyskysky thân tặng KIM
Tôi đã gặp 1 chiều trên bến nước,
ông lái đò ngồi đợi khách sang sông.
Gió đưa nhẹ đôi hàng lau lả lướt,
ông lái buồn đưa mắt mỏi mòn trông.
Một dĩ vãng từ nghìn xưa chiếu dọi,
mỗi chiều về sống lại giữa hồn ông.
Ông chỉ muốn cuộc đời xưa đen tối,
xóa nhòa đi trong từng tận đáy lòng.
Mới ngày nào trên bến sông vắng lặng,
đời buồn tanh như lỡ 1 cung đàn.
Thuyền đò ông mang nặng sầu cô quạnh,
lững lờ đưa bao khách lạ sang sông.
Khách qua đò ngày xưa hờ hững quá,
trả công ông để lại 1 vài xu.
Họ với ông hai cảnh đời xa lạ,
sang sông rồi không 1 tiếng phân ưu.
Và cứ thế dòng đời trôi lặng lẽ,
bến ngày xưa tưởng ngủ muôn đời.
Ông lái đò trông tuổi già bóng xế,
con mong gì thấy được ánh hồng tươi.
Nhưng một hôm ánh hồng lên rực rỡ
Dòng sông
Ông lái đò giờ đây già yếu lắm
Nỗi mừng vui không thốt được nên lời
Bao nhiu chiều đưa đón khách sang sông
họ về đây hồn nặng trĩu bên lòng
.......................
Bạn có thể xem thêm, click vào đường dẫn bên dưới:http://www.facebook.com/skyapexsky
...........................
Trang Webblog của Skyskysky
Thân mời quý bạn chọn các bản nhạc dưới để xem vv
Phôi Pha_Khánh Ly Diễm xưa_Khánh Ly Tiếng hát Dạ Lan_Khánh Ly Về đây nghe em_KL_NNN Chiều Một Mình Qua Phố Em còn nhớ hay em đã quên - Khánh Ly Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui_Khánh Ly Khanh Ly_Ru Ta Ngam Ngui Ca Dao Mẹ - Khánh Ly Một Cõi Đi Về - Khánh Ly Video: THẦY TRẦN PHÁT LẠC Thời trang và ẩm thực_TTC Ghé thăm thầy Trần Phát Lạc Thầy tôi và bạn bè Khóa 66 - 71 Phỏng vấn Thầy TRẦN PHÁT LẠC Skyskysky Mỹ Lệ_Phố biển tình anh
Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tui thấy ổng ngồi “dáng” rất con gái, cỏ ướt hết dưới chân rồi mà bài hát vẫn du dương…
Hình tư liệu, ông nên ghi rõ ra nhe, vì sau này, các hình ảnh rớt tung tích hết. (Còn hình minh họa, thế nào thì tùy ý..)