Tối nay vợ chồng nhà thơ Chu Nguyên Thảo bay.
(Thứ tư, 22hVN- 05/09/12 VN-USA).
Tôi vội bài thơ này kịp để hai người xem, đỡ loay hoay trên chuyến bay dài.
Nhưng nội dung này là của những 2 người khác, của những cơn đau, của cơn say, mê say mà chưa hẳn bao giờ ai cũng được ấm áp từng ngày như anh !.

Em ngồi yên…
Nếu không bay
Sáng mai chốn trời kia, ngày quay lại chỗ này
Đường trở về
Chỉ còn hai mươi ngàn ki lô mét
Bàn tay mình, tay gặp tay nhau…
…
Nếu không quay
Nợ trần còn đâu mãi...
Có những vườn cây
Đầy trái chướng trên cành
(!)
Em ngồi yên
Trái đất nầy không nứt
Sông liền bờ và biển vỗ bơ vơ…
Có một chốn, có tiếng người bỡ ngỡ…
(!)
Nếu không bay
Ngày mai, tại chỗ này
Anh lại đến bến bờ kia đưa đón
Gặp mắt cười chưa biết tự nơi đâu…
(!)
Em đừng khóc, ướt áo quần, trời lại cóng…
Phố lên đèn không thắp được đêm đen…
Em đừng hát, chim trời tàn viễn xứ
Em cứ cười mờ khuất cõi tâm can
…
Chào em nhé…
Pháo hoa rừng xa ngược gió
Chốn ngày xưa còn lại giấc mơ già
Chờ em nhé…
Đất trời kia là bến?
Chốn quê nhà, về lại một chuyến bay?
Bd/05/09/12
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét