13:12 27 thg 9 201286 Lượt xem
Dường như cội nguồn từ phía trước nên ai cũng tìm, để đến. (?)
Người ta tìm những bậc tiền bối, tìm quê hương xa mờ, lớp cỏ xanh ngày cũ, trường cũ ...
Nơi mà họ đã từng có tình yêu đơn sơ, thanh tao, hoặc lớn lao - để làm Người.
Người ta thấy cội nguồn vẫn còn đó, còn phía trước, trong lòng người, dưới dấu mờ ngày cũ hoặc còn dưới lớp cỏ xanh, nơi đã yên lành, ấm áp với những tiếng chào tự hào và kính trọng.
Cổng trường xưa
CỘI NGUỒN TỪ PHÍA TRƯỚC?
Hạ Ngọc tể
Nếu chốn người lên thiên đình hết cả
Đời chỉ còn trảng cỏ và cây
Dưới đất sâu, đời sẽ phủ thân đầy
Cây và cỏ cùng yêu nhau, từ độ trước…
Im dáng râm, bóng Thầy là đại thụ
Cỏ cũng mừng, dội mát cõi thâm u
Cây cũng thắm, dù mái đầu bạc nắng
Lá cũng buồn thời lượng, quá ngậm ngùi ?
Mái trường ngày cũ
Nếu đất này không bộc phát cơ duyên
Hoa có buồn, trái mớm cũng lâu lên
Ngoài biển nắng, sóng trùng dương đắng vỗ
Chốn bình yên, sông nước nặng tình hiền…
Trong nhánh cây, lộc lên từng lá nhỏ
Rễ dò tìm, quê quán ở đâu đây ?!
Trong đất sâu, trời cao mờ lối cũ
Mái nhà Người: khát vọng để sum vầy ?
Cây và cỏ: rướm, ươm từng giọt máu
Máu đời thiền, không đỏ tím tim thâm
Cây và cỏ, trần gian dù nghiệt ngã
Chốn lòng nào không tìm ngụ bóng râm ?
Nhà xưởng...ngày xửa ngày xưa
Cây và cỏ, gió lùa, tình một thưở
Tình điệp trùng, vào lại cuộc viễn du?
Đời đã qua, người học thuở sương mù
Về trường cũ: cội nguồn còn phía trước…
Ta với bóng, sống tình trần CÂY- CỎ
Kiếp con người, đại phúc chuyến THẦY- TRÒ ?
Và như thế: ta tìm ra trái Quả
Đảo lên trời, về lại chút Nhân tu…(1)1)Luật Nhân- Qủa cũng ứng với “TRỌNG THẦY MỚI ĐƯỢC LÀM THẦY”.
Nhưng chưa hẳn ai cũng may mắn làm thầy, nên ai đã từng làm thầy, đó là niềm vinh hạnh và ấm lòng đại phúc.
Người ta tìm những bậc tiền bối, tìm quê hương xa mờ, lớp cỏ xanh ngày cũ, trường cũ ...
Nơi mà họ đã từng có tình yêu đơn sơ, thanh tao, hoặc lớn lao - để làm Người.
Người ta thấy cội nguồn vẫn còn đó, còn phía trước, trong lòng người, dưới dấu mờ ngày cũ hoặc còn dưới lớp cỏ xanh, nơi đã yên lành, ấm áp với những tiếng chào tự hào và kính trọng.
Cổng trường xưa
CỘI NGUỒN TỪ PHÍA TRƯỚC?
Hạ Ngọc tể
Nếu chốn người lên thiên đình hết cả
Đời chỉ còn trảng cỏ và cây
Dưới đất sâu, đời sẽ phủ thân đầy
Cây và cỏ cùng yêu nhau, từ độ trước…
Im dáng râm, bóng Thầy là đại thụ
Cỏ cũng mừng, dội mát cõi thâm u
Cây cũng thắm, dù mái đầu bạc nắng
Lá cũng buồn thời lượng, quá ngậm ngùi ?
Mái trường ngày cũ
Nếu đất này không bộc phát cơ duyên
Hoa có buồn, trái mớm cũng lâu lên
Ngoài biển nắng, sóng trùng dương đắng vỗ
Chốn bình yên, sông nước nặng tình hiền…
Trong nhánh cây, lộc lên từng lá nhỏ
Rễ dò tìm, quê quán ở đâu đây ?!
Trong đất sâu, trời cao mờ lối cũ
Mái nhà Người: khát vọng để sum vầy ?
Cây và cỏ: rướm, ươm từng giọt máu
Máu đời thiền, không đỏ tím tim thâm
Cây và cỏ, trần gian dù nghiệt ngã
Chốn lòng nào không tìm ngụ bóng râm ?
Nhà xưởng...ngày xửa ngày xưa
Cây và cỏ, gió lùa, tình một thưở
Tình điệp trùng, vào lại cuộc viễn du?
Đời đã qua, người học thuở sương mù
Về trường cũ: cội nguồn còn phía trước…
Ta với bóng, sống tình trần CÂY- CỎ
Kiếp con người, đại phúc chuyến THẦY- TRÒ ?
Và như thế: ta tìm ra trái Quả
Đảo lên trời, về lại chút Nhân tu…(1)1)Luật Nhân- Qủa cũng ứng với “TRỌNG THẦY MỚI ĐƯỢC LÀM THẦY”.
Nhưng chưa hẳn ai cũng may mắn làm thầy, nên ai đã từng làm thầy, đó là niềm vinh hạnh và ấm lòng đại phúc.
- ...........................
Tổng thể, thì anh cũng rất có ý. Nhớ viết ngọt ngọt chút nghe. Quê tui, trái Lòn Bon ăn hoài mệt nghỉ. Khi nào anh có về, có chuyện nói thêm...Tb
Nếu thật sự là "Cháu", thì làm răng, đọc làm chi mấy câu ni:
" Hoa có buồn, trái mớm cũng lâu lên
Ngoài biển nắng, sóng trùng dương đắng vỗ..."
Chúc mọi sự trọn vẹn, TB nhe.