
Hoàng hôn là lúc các loài chuẩn bị vào đêm, có thể là tìm đến món ăn tinh thần, có thể là bình nhiên thân xác, hoặc đốt lên hay vén lại cơ đồ nào đó.(!)
Biết rằng CHIA TAY DƯỚI MỘT TRỜI MÂY/ CÁI TAY THÌ NẮM CÁI NÀY THÌ CHƯA…Nhưng tình yêu cũng như cánh chim, khi không nắm bắt được, có người ân hận suốt đời.(!)
Dù hoàng hôn dọa dẫm sẽ khuất hoài sau núi, nhưng đến khi thức dậy, người ta ngỡ ngàng chưa biết hoàng hôn là gì, vì không ngờ nó đẹp như thế bên Con Người, mà Ông Trời không bao giờ có.
…………………
Không ngờ mặt trời quay nhanh đến thế
Vừa ở đàng chân đã ló đàng đầu?
Lát nữa chiều về, trời đùn sau núi
Chiều xuống chân đồi, em ở nơi đâu?
Không lẽ em về, anh không nắm tay?
Trời đã sinh hoa, ong bướm thật thà
Trời đã sinh ông thêm bà cho chẵn
Không lẽ nhân hòa, lắm trẻ lê la?
…
Không lẽ môi em thơm lừng khắp gió?
Má ửng bên này, mà thắm bên kia…
Không lẽ hoàng hôn, chim trời lạc lối?
Lạc đến bao la, trời cũng mặn mà
Không lẽ riêng trời, đất cũng xông pha!
Ta đứng ngoài hiên, chiều nấp trong nhà
Anh đến bên em, hoàng hôn đã ngã
Trời gọi đêm về tàn tạ rất khuya…
Em bước bên anh, đêm đã gợi chào
Sân trước lên hoa, sau nhà đã nụ
Anh bước bên em, hồn thiêng sóng vỗ
Cỏ nhú chưa lên - hoa trái thập thò…
Trời cố giăng đêm, ngỡ hồi chiến bại?
Hoàng hôn tràn về ướt đẫm sườn vai
Ai biết âm u chốn mờ vẫn đợi?
Ủ ấp bình minh ngáy rõ tiếng gà…
Lạc lối hoàng hôn, đêm về rất lạ
Cơn mê tình chiều đến bờ đại họa?
Ta cứu qua nương, khô giờ bộc phá
Vác rặng rừng chiều nặng cửa bôn ba…
…………………
Bên chùa nghe hoàng hôn nở, không ngờ thủy triều đến mắt cá chân.
(BÌNH MỸ- CỦ CHI)
Chiều xuống chân đồi, em ở nơi đâu?"
Thích cả bài, nhưng thích nhứt hai câu ni!