(Tặng PTMH - AHKTDN)
Việt Nam có bờ biển triền miên hôn vỗ.
Có người đi khắp giang đồ, nhưng họ chưa thấy hết biển của quê mình.
Có người đi đến vô cùng, nhưng không thấy bờ của chính mình, nên linh hồn họ luôn mơ màng, kêu gào… Cũng như những tà áo dài VN, mong manh, trôi phai trong đường trời rầm rộ, lạc lỏng, tìm những bông hoa, hương trái - dù là nhỏ nhoi của đất cát quê nhà.

Áo dài ơi, quê hương…
có màu sương rất nhẹ…
Áo dài thêu câu thơ
tiếng lòng mang đất mẹ…
Ngày xưa em còn bé
áo xanh hồn quê hương...
Ngày nay em như mẹ
áo em xanh một vườn...
Thơ em vờn nước mắt
áo em mờ hơi sương…
Tay em bồng cháu ngoại
tìm quê hương vô thường…
Áo dài xanh một thuở
quê em xanh thiên đường
Quê hồn cha: xa lắm…
Quê này: là vườn ươm
Một thời xanh thủa cỏ
Quê hương- em xa mờ
Một thời qua đã mỏng
Áo em dài hư vô
Một đời nay đã mỏi
Con đi tìm: mẹ ơi
Một dòng trang cuối sổ
Mẹ im rồi, con ơi…
Một thời là trảng cỏ
quê cha tận bến bờ
Mẹ khuân còng dấu hỏi
con xa mờ - đi mô?
Em còn mơ đứng đó
Áo em dài lay lay
Không còn yêu ấp ló
Hồn em trôi đâu rồi
- “Răng mi còn đứng đó?
Áo dài chi mà bay?
Tình yêu mô chi rứa?
Đừng về xứ quê này?”
-“ Dạ, con tìm áo mão
Quẫn đường vào xa xôi
Một quân bài lẫn đạo
Đời lần giở: Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Có người nhờ tôi làm dùm bài thơ để thêu vào áo dài, nhưng biết áo dài đến đâu mà thơ dài cho đủ?
Nhưng trái cây xanh rồi đến hồi cũng chin, mây xa rồi cũng mưa xong. Người ta gởi hình về khoe: Áo dài em mặc, trông có đẹp không?
Tôi săm soi nhìn, áo em đẹp lắm, men xanh màu trời, làm răng thấy em, chỉ thấy ra rằng răng ri ủa hỉ bi chừ thà thiệt ni nớ chi mô mi tau tê hí hề trời tuốt đất luốt là như rứa nghe…
(BD/18/05/12)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét