-->

Trang Webblog của Skyskysky




Ngăn dòng
Thân mời quý bạn chọn các bản nhạc dưới để xem vv
Ngăn dòng
Phôi Pha_Khánh Ly Diễm xưa_Khánh Ly Tiếng hát Dạ Lan_Khánh Ly Về đây nghe em_KL_NNN Chiều Một Mình Qua Phố Em còn nhớ hay em đã quên - Khánh Ly Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui_Khánh Ly Khanh Ly_Ru Ta Ngam Ngui Ca Dao Mẹ - Khánh Ly Một Cõi Đi Về - Khánh Ly Video: THẦY TRẦN PHÁT LẠC Thời trang và ẩm thực_TTC Ghé thăm thầy Trần Phát Lạc Thầy tôi và bạn bè Khóa 66 - 71 Phỏng vấn Thầy TRẦN PHÁT LẠC Skyskysky Mỹ Lệ_Phố biển tình anh
Ngăn dòng

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Dấu văn còn mãi - Phạm Hùng Dũng

Dấu văn còn mãi
kỳ 1: Thầy

Lên trung học, chúng tôi thấy mình lớn hẳn. Không còn lau nhau như đám tiểu học thò lò mũi xanh. Vài năm sau đã biết ngắm vuốt mình, mộng ngoài cửa lớp, con mắt nhìn dài lướt thướt theo những tà áo trắng, thấy mây dường như trắng hơn, nội cỏ xanh hơn, lấp ló những bông hoa vông chiều tươi sắc bướm. Lớn tí nữa đã biết thân phận da vàng nhược tiểu, chiến tranh, biết theo vixi chống chính quyền, chống Mỹ. Hoặc đôi khi rơi vào chốn ăn chơi, ma túy xì ke. Tất nhiên, phần lớn vẫn là cái đa số bình yên: hồn nhiên với tuổi học trò hoa niên, buồn vui với học hành trường lớp, đá banh bóng rổ, văn nghệ văn gừng… Thì vốn cuộc đời luôn nhiều sắc màu trộn lộn vào nhau như vậy.


Cái thời thật đáng nhớ. Có quên là do cái tuổi >50 “quá bán thời gian sống” trí nhớ cùn dần làm rụng rơi bao kỷ niệm.

Bạn bè quên rồi còn được nhắc nhớ qua những gặp gỡ bất ngờ. Nhưng thầy đã quên, thật khó có cơ hội để mà nhớ lại và gặp lại.

Tôi vẫn thường tự tra vấn ký ức mình. Còn nhớ được bao bạn bè thầy nào thời trung học. Cái thời đã cách xa ba bốn năm mươi năm, lại còn chìm nổi qua những hẻm vực quay quắt, chỉ chờ chực xóa tan mọi ghi nhớ của mình.

Ai còn nhớ chịu khó viết vài entry, cùng tôi nhớ lại… thuở ruồi xanh.

Thầy Hùng, thầy Ái, thầy Sinh ở… “hiệu bộ”. Nhớ mãi thầy Hùng với cái bợp tai đìa réc + rờ ve, thầy Ái với những bước đi suốt hành lang làm lũ ruồi xanh im bặt tiếng vo ve, thầy Sinh với câu: kỹ thuật phải kỷ luật.

Thầy Sơn, dạy kỹ nghệ họa (KNH), vẽ bài giảng trên bảng hoàn hảo không có chỗ nào chê được. Nào thước, êke, compa dây; những nét đậm nét trung nét mảnh, vẽ bằng phấn mà y chang như vẽ mực trên giấy. Bái phục thầy.

Ngược với thầy Sơn, thầy Hoài cũng dạy KNH, lại phóng phấn sơ sài. Chắc thầy còn trẻ, không tỉ mỉ chỉn chu như thầy Sơn được.

Mai dạy sinh vật, từng phát khóc về các trò nghịch tinh của lũ học trò.trẻ và xinh xắn. Ai mà không ghẹo một cái cho được. Hình như Tư Thắng là chủ xị trò này.

Ai nhớ thầy Hùng (anhMai), dạy môn gì không? Hình như môn Hóa. Thầy trắng trẻo, đẹp trai ngầm, luôn tươi cười.

Sa dạy toán. Gầy gầy, dong dỏng. Áo dài các màu trầm mực thước.

Dân ban Toán, giờ xưởng ít. Thầy Phương tầm thước to ngang với một cái chức khó quên: Tổng Giám Xưởng. Thầy nhỏ nhắn, ốm ốm, có cái ngồi lệch trên chiếc Honda dame.

RồiMộng Hoàn.như một cái-đỉnh-độc-đáo lừng lững trong ký ức học trò. Tôi đã viết vềtrong loạt entry “Nhớ”. Các bạn cứ nhìn chân dungngày xưa trên blog sky… này, để nhớ lại ngườithân thương, trẻ trung sát cánh cùng học trò trong tất cả những sinh hoạt văn nghệ vui tươi ngày ấy. Đến bây giờ, thấycòn y như ngày xưa trong các bài viết, các họat động của cựu học sinh các trường Đà Nẵng ngày đó ở hải ngoại.

Bằng vài động tác đơn giản và có chút thủ thuật dò tìm trên internet các tin có liên quan đến hoạt động của các trường Kỹ Thuật, Phan Chu Trinh, Hồng Đức... Mười tin có đến chín tin rưỡi liên quan đến cái tên bất hủ: Mộng Hoàn.



Các kỷ yếu, các trang mạng, các hoạt động của cựu giáo sư học sinh QN-ĐN ở hải ngoại đều có tên, danh chức hẳn hoi. To thì Ban điều hành, nhỏ thì cũng là… thủ quỹ.

Viết văn, làm thơ đã đành (vìdạy văn mà), giờ còn thừa thắng xông lên lấn sân… thiên hạ, văn thơ chưa bưa, mần luôn mỹ thuật (tranh bán ghê lắm nghe, kỷ lục: 22.000 USD/1 bức).

Trời đất ơi, con người đó lấy đâu ra năng lượng, nhiệt huyết để cày bừa dữ dội vậy ta? May mà không tham gia chính trường, chớ có thì sẽ xuất hiện một congresswoman hầm hố rằn ri chớ chẳng chơi (!)

(Xin các bạn thứ lỗi khi tôi luôn viết nhiều như vậy về. Coi như tôi là fan ruột củaHoàn, hoặc tôi bị chứng monghoanmania mất rồi!!!)
* * *
Và còn nhiều thầy nữa. Các bạn cùng nhau nhớ lại nhé. Nhớ những dấu văn còn mãi khắc sâu trong tâm hồn mỗi chúng ta.


Phạm Hùng Dũng
Nha Trang 24/6/2010
(đón xem tiếp kỳ 2: bạn bè)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

.........